TRƯỞNG THÀNH RỒI, THẬT SỰ RẤT MỆT…

 TRƯỞNG THÀNH RỒI, THẬT SỰ RẤT MỆT…

Tuổi tác một thời tâm tư một thời, khi còn bé có những tâm tình của tuổi trẻ, lớn lên rồi sẽ có những suy nghĩ của người trưởng thành.
Khi còn nhỏ, luôn mong lớn thật nhanh, cảm thấy làm người lớn thật tuyệt, bản thân muốn làm gì cũng không bị người khác ràng buộc. Sau này lớn lên mới biết, người lớn thật vất vả, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. Công việc thì bận rộn, lại còn bao nhiêu việc phải lo, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, xuân hạ thu đông, bốn mùa chả đổi.
Liều mạng làm việc, nỗ lực mà sống, khi nghĩ lại, lại không biết vì cái gì, rồi sẽ nhận lại được cái gì, chỉ còn lại những tháng năm đã qua, thời gian trôi mất, tuổi tác lại tăng lên.
Trên con đường trưởng thành làm gì có dễ dàng như thế, trải qua nhiều việc rồi, yêu hận si mê, hợp tan được mất, dần dần sẽ làm sự nhiệt tình của bạn nguội đi.
Có những việc chả thể nói cùng ai, chỉ có thể đè nén trong tim, những việc như thế có thể làm cho bạn mệt mỏi không cách nào chợp mắt nổi, cả đêm lại trần trọc.
Trên đường đời có quá nhiều điều bi thương, còn cả những tổn thuơng, bị phản bội, bị phụ lòng, những gì còn lại chỉ là cô đơn đến tận cùng và một cơ thể mệt mỏi.
Con người sinh ra, phải suy nghĩ quá nhiều,có quá nhiều thứ ràng buộc, ai có thể nói không mệt chứ, mệt mỏi mới là cuộc sống thực sự. Có những lúc cảm thấy thật sự rất mệt, rất mệt, nhưng lại không biết mệt ở chỗ nào, không nói ra được mệt ở đâu, những áp lực vô hình làm bạn mệt mỏi đến nỗi thở không ra hơi.
Rõ ràng điều kiện cuộc sống bây giờ không quá tệ, không lo ăn, lo mặc, những điều kiện vật chất nên có cũng đều có rồi, điều kiện vật chất có rồi, phiền não tinh thần cũng kéo theo, bạn bè ăn uống có rồi, bạn bè chân thành mất rồi.
Thế giới rất lớn, bạn bè rất nhiều, tùy ý một nhóm bạn đều có thể lên tới hàng trăm hàng nghìn người, nhưng có một loại cô đơn và trống vắng một lời không kể hết, thật sự làm con người ta rất mệt, rất mệt. Loại mệt mỏi đó, không phải là cơ thể mệt mỏi mà là tâm mệt, cơ thể mệt rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tốt lên, nhưng loại mệt tâm, giống như bị một tảng đá đè lên vậy, khó chịu điên cuồng, không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể cố hết sức nén lại.
Có những lúc mệt đến nỗi ngay cả nói cũng không muốn, chỉ muốn ngồi yên tĩnh một lúc, ném mình dạo chơi trong vực thẳm đen tối vố tận. Có những lúc cảm thấy tâm trạng rất bứt rứt, thật sự rất muốn tìm một người có thể an ủi bản thân một chút, đem bản thân từ trong vực sâu vạn trượng kéo lên. Nhưng lật xem danh bạ trong điện thoại, lại phát hiện muốn tìm một người có thể tâm sự chuyện trong lòng lại chẳng có.
Khi còn nhỏ, làm việc gì cũng thích hỏi, lòng hiếu kì rất lớn, lớn rồi mới biết có rất chuyện chẳng đơn giản như bạn nghĩ, lòng người khó lường, dễ thay đổi.
Khi còn nhỏ, đơn giản chỉ là học, lớn rồi, thứ cần đối mặt lại là lòng người. Khi còn nhỏ, được 100 điểm là vui mừng, lớn rồi, nhìn thấy càng nhiều điểm “tuyệt đối” lại cảm thấy mệt.
Khi còn nhỏ, khóc rồi khóc rồi lại cười, lớn rồi, cười rồi cười rồi lại biến thành khóc. Khi còn nhỏ, nghĩ một lúc liền hết chuyện, sau khi trưởng thành, nghĩ rồi nghĩ rồi, chuyện liền kéo đến.
Sau khi trưởng thành mới thật sự nhận ra rằng cuộc sống này thật mệt mỏi, nhưng lại không có đường lui, trong cuộc sống này ý người vô kể, không phải cái gì cho đi rồi cũng được nhận lại. Tình cảm bỏ ra đủ rồi, cũng biến thành món đồ giá rẻ. Rất nhiều lúc không phải sợ thật lòng thật dạ trao đi, mà là sợ sau khi trao đi, lại bị phụ lòng. Loại tổn thương này chính là tận cùng của đau đớn.
Thứ làm con người ta đau khổ nhất chính là tình cảm bị phụ lòng, bất kể là tình yêu hay tình bạn, tình thân, đều khó có thể chấp nhận được, đau đến nỗi không thể diễn tả.
Con người càng lớn càng cô đơn, càng khó để tin người vào người khác. Có những nỗi khổ không thể nói ra, càng ngày càng mệt tâm, có lẽ không phải nói không ra, mà là chẳng có ai để tâm sự, sợ thất vọng, sợ phản bội, càng sợ trở nên xa lạ.
Cơ thể mệt rồi thì tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, tâm mệt rồi, là khó chữa nhất, cũng khó lành nhất.
Nếu như bạn thấy một người, ngày càng không nói chuyện nữa, đó là bởi vì anh ấy mệt tâm rồi, chịu đựng quá nhiều thứ rồi, gánh vác quá nhiều đâu khổ rồi, cũng hiểu rằng yên tĩnh mới là cuộc sống tốt nhất. Cũng có thể bạn nhìn thấy một người, ngày càng yên tĩnh, vậy là anh ấy thật sự trưởng thành rồi, gặp chuyện thì có thể nhẫn nại mà giải quyết, khổ đau thì bản thân tự mình gánh lấy, cuộc sống có mệt thêm nữa thì cũng là việc của chính mình. (St)
------

Post a Comment

Previous Post Next Post